1-Quạ và rắn
Một con quạ đang đói bụng ghê gớm thì nhìn thấy một con rắn đang nằm ngủ hớ hênh, liền bay lại đớp ngay lập tức. Con rắn, quay đầu lại, mổ cho chú quạ một phát thập tử nhất sinh. Trong cơn đau hấp hối, con quạ liền kêu than:” Tội nghiệp mình chưa! Mình cứ tưởng là vớ được của trời cho đâu ngờ lại là lưỡi hái của tử thần.”
Tưởng bở
2-Quạ và cừu
Một con quạ ưa quậy phá đậu trên lưng một con cừu. Cừu rất khó chịu, chạy tới chạy lui cõng quạ trên lưng một lúc lâu, và cuối cùng bảo,”Mày mà chơi cái kiểu này với con chó thì nó xơi tái mày rồi.”. Nghe vậy quạ liền bảo, “tao xem thường kẻ yếu nhưng tao lại biết nhún kẻ mạnh. Tao biết kẻ nào có thể ăn hiếp và kẻ nào thì phải nịnh, và có vậy tao mới sống được lâu.”
Đội trên đạp dưới
3-Thợ đốt than và thợ nhuộm
Một người thợ đốt than làm nghề ngay tại nhà. Một hôm, anh ta gặp một người bạn, là thợ tẩy nhuộm vải, và nài nỉ anh ta về sống với mình, anh nói rằng họ sẽ trở thành hàng xóm rất tốt và chi phí sinh hoạt của họ cũng sẽ giảm đi nhiều. Người thợ nhuộm trả lời,”Tôi đã nghĩ rồi, tính thế chẳng xong đâu, vì mỗi khi tôi tẩy trắng được cái gì thì muội than của anh lại làm nó đen mất.”
Sống phải biết nghĩ đến người khác
4-Ngựa chiến và người chủ cối xay lúa
Một con ngựa chiến, đã bắt đầu yếu đi vì nhiều tuổi, được đưa đến để kéo cối xay lúa thay cho việc ra trận. Nhưng khi nó bị buộc phải xay lúa thay vì ra trận, nó than thở cho số phận đã đổi thay và hồi tưởng lại thời gian trước đây của nó, nói rằng, “ôi! ông chủ ơi, trước đây tôi thực sự đã tham gia chiến đấu, tôi dựng bờm kiêu hãnh, và người ta o bế chải chuốt cho tôi, và giờ đây, tôi không thể chịu nổi nỗi khổ tâm khi phải kéo cối xay thay vì xông trận. “Ráng mà chịu thôi,” người chủ cối xay nói với nó,”lải nhải về chuyện ngày xưa có ích gì, lên voi xuống chó là chuyện bình thường của vô số người trong thiên hạ.”
5-Khỉ khiêu vũ
Một vị hoàng tử cho lũ khỉ đi tập khiêu vũ. Vì là loài rất có khiếu về bắt chước các hành động của con người một cách rất tự nhiên, chúng tỏ ra là những học trò rất giỏi, và khi sắp hàng trong đủ loại y phục và mặt nạ sặc sỡ , chúng khiêu vũ chẳng thua bất kỳ vị quan nào trong triều. Trò ngoạn mục này thường được diễn đi diễn lại và được nhiệt liệt tán thưởng, cho đến một hôm, một quan cận thần muốn đùa vui, cúi xuống lấy một nắm đậu phộng và ném lên sân khấu. Lũ khỉ thấy vậy quên cả khiêu vũ và trở lại nguyên là khỉ chứ không còn là diễn viên nữa, chúng cắn nhau để tranh giành đậu phộng. Trò khiêu vũ chấm dứt trong tiếng cười chế giễu của khán giả.
Chưa có lời bình
6-Hươu và sư tử
Một con hươu bị đám thợ săn rượt đuổi cùng đường chạy vào hang sư tử để trốn. Sư tử giấu mình khi thấy hươu chạy vào nhưng khi thấy đã an toàn liền vồ lấy hươu và xé xác hươu ra từng mảnh. “khổ thân ta chưa.” Hươu than, “mình chạy thoát được khỏi tay người nhưng lại nạp mình cho một con mãnh thú?”.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
7-Chó và người đầu bếp
Một người nhà giàu mở tiệc lớn, anh ta mời nhiều bạn bè và những người quen biết. Nhân dịp này con chó của anh ta cũng tự cho mình quyền được mời một con chó lạ là bạn nó, bảo với nó rằng, “chủ tớ đãi tiệc, chắc chắn là sẽ có nhiều thức ăn thừa, đến ăn với tớ nhé.”. Con chó được mời liền đến đúng hẹn, xem thấy thức ăn bày biện thừa mứa thì rất khoái, nói rằng,” “ôi sung sướng làm sao khi mình đã đến đây! Đâu phải lúc nào mình cũng được như thế này. Mình sẽ ăn cho đã cho no cả hôm nay và ngày mai.”. Trong khi nó hân hoan và vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng với bạn thì người đầu bếp trông thấy liền tóm lấy bốn cẳng nó ném ra ngoài cửa sổ. Nó rõi đánh bịch một cái xuống đất và khệnh khạng chạy đi, tru lên đau đớn. Tiếng kêu của nó chẳng mấy chốc làm mấy con chó chạy rong trên đường chú ý, chạy lại hỏi thăm là nó đã ăn tiệc có thích không. Nó trả lời,” Sao, à nói thật với bạn, tôi uống rượu nhiều quá nên chẳng nhớ gì cả. Tôi chẳng biết lúc mình ra khỏi nhà như thế nào nữa.
Người nào vào nhà bằng cửa sau thì sẽ ra bằng cửa sổ
8-Chó và thỏ
Một con chó săn đuổi theo một con thỏ rừng trên sườn đồi được một quãng, có lúc táp được một cú chí mạng như thể toi đời thỏ, có lúc vờn thỏ , như thể đùa giỡn với một con chó khác. Thỏ nói với nó,” Tôi muốn anh xử sự thẳng thắn với tôi, và cho tôi thấy tính cách thực sự của anh. Nếu anh là bạn, sao anh cắn tôi đau thế? Nếu anh là kẻ thù, sao lại đùa với tôi?”
Không thể xem ai đó là bạn nếu bạn chưa biết là anh ta có đáng để bạn tin hay không
9-Chó và sò
Một con chó, quen ăn trứng, nhìn thấy một con sò và, ngoác mồm to hết cỡ, nuốt nó một cách sung sướng tột cùng, cho rằng nó là trứng. Chẳng bao lâu sau đó, đau đớn quằn quại trong bụng, chó bảo, “Đau thế này cũng đáng đời mình thật, vì mình ngu dại tưởng là cái gìì quanh mình cũng là trứng.”
Những người hành động kém suy nghĩ, thường gặp hiểm nguy khó lường
10-Con chó và cái bóng
Một con chó tình cờ vớ được một miếng thịt và tha về nhà để mà ăn cho yên ổn Và rồi trên đường về nó phải đi qua một chiếc cầu ván bắc qua một con suối. Khi đi qua cầu, nó nhìn xuống và thấy cái bóng của nó ở dưới nước. Nghĩ rằng đó là một con chó khác đang ngậm một miếng thịt khác, nó quyết định phải chiếm lấy. VÌ vậy nó liền đớp vào cái bóng dưới nước một cái, nhưng khi nó mở miệng ra thì miếng thịt rõi xuống, chìm vào nước và biến mất luôn.
Đừng thả mồi bắt bóng
11 - Khỉ và cá heo
Ngày xửa ngày xưa có một lần một chiếc tàu Hy Lạp nọ đang tiến về thành A Ten thì bị đắm ngoài khơi gần thị trấn Piraeus, là hải cảng của A Ten Lúc ấy nếu không nhờ đàn cá Heo, là loài cá rất thân thiện với con người, nhất là người A Ten, đến cứu giúp, thì có lẽ tất cả đã tiêu tan. Đàn cá Heo cõng những người bị nạn trên lưng và bơi đưa họ vào đến bờ.
VÌ người Hy Lạp có tập quán mỗi khi đi biển đều mang theo khỉ và chó cùng với họ cho vui. Nên khi một con cá Heo nhìn thấy một chú Khỉ vẫy vùng trong nước, nó cứ nghĩ đấy là một con người, bèn bảo Khỉ leo lên lưng nó. Và nó bơi cõng Khỉ vào bờ.
Khỉ ngồi trên lưng cá, chễm chệ và kiêu kỳ.
“Bạn là công dân thành A Ten tráng lệ đấy à, có phải không? Cá Heo lịch sự hỏi.
“Ừ,” Khỉ kênh kiệu trả lời. “Gia đình tôi thuộc hàng danh giá nhất thành phố đấy.”
“Vậy sao,” Cá nói. “Vậy chắc chắn là bạn vẫn thường đến thăm Piraeus chứ.”
“Đúng, đúng vậy,” Khỉ trả lời. “Tôi vẫn đến thăm ông ấy thường xuyên. Piraeus là người bạn rất thân với tôi."
Câu trả lời làm cá Heo sửng sốt, quay đầu lại, nó chợt nhận ra trên lưng nó là con gì. Chẳng mất công nữa làm gì, nó liền lặn xuống và bỏ mặc chú Khỉ ngu ngốc tự xoay xở lấy trên biển, nó lại bơi ra xa để tìm kiếm thêm những người đang bị nạn để cứu họ đưa vào bờ.
Vải thưa không che được mắt thánh
12 - Sói và Lừa
Một con Lừa đang gặm cỏ trên một cánh đồng ven rừng thì gặp một con Sói nấp trong những bóng cây dọc bìa rừng. Nó dễ dàng hiểu được Sói đang toan tính những gì trong đầu, và nghĩ cách thoát thân. Thế là nó bèn làm bộ bị què, và bắt đầu đi khập khiễng với vẻ đau đớn
Khi con Sói đến gần, nó hỏi Lừa vì sao lại bị què, Lừa bèn bảo là nó đã bị đạp gai.
“Xin ông rút nó ra giùm tôi,” Lừa nài nỉ, rên lên như thể đang đau đớn lắm. “Nếu ông không nhổ nó ra, ông có thể bị hóc nó vào họng ông khi ông ăn thịt tôi đấy.”
Sói nghe thấy có lý, vì nó chẳng muốn bị hóc gai khi đang thưởng thức bữa ăn tí nào. Lừa liền giơ chân lên và Sói bắt đầu dò kiếm thật cẩn thận để tìm cho ra cái gai ở chân Lừa.
Ngay lúc đó, Lừa dùng hết sức mạnh của mình, co chân đạp mạnh cho Sói văng xa hàng chục bước chân. Và trong khi Sói còn đang chậm chạp đau đớn gượng dậy sau cú đạp, Lừa đã biến mất vào rừng an toàn.
“Đáng đời mình lắm,” Sói rên lên và lủi vào trong rừng rậm. “Nghề của mình là nghề làm thịt, chứ đâu phải là nghề bác sĩ đâu.”
Phải chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình
13 - Khỉ và Mèo
Thuở xa xưa, có một con Mèo và một con Khỉ cùng sống trong một nhà. Chúng chơi với nhau rất thân và lúc nào cũng đùa nghịch chọc ghẹo nhau. Điều mà dường như chúng quan tâm hơn cả là tìm cái gì đó để ăn, bất kể bằng cách nào cũng được, chúng chẳng hề quan tâm.
Một hôm chúng đang ngồi bên lò sưởi, thì thấy trong lò có mấy hột đậu phộng rang sắp chín. Chúng liền nghĩ cách để lấy được đậu ra.
“Tao lấy nó cũng được thôi,” con Khỉ ranh mãnh nói, “nhưng mày giỏi việc này hơn tao nhiều. Lấy ra đi tao sẽ chia cho mày cùng ăn.”
Con mèo rụt rè thò chân vào lò, gẩy ra được vài hột, rồi nhanh chóng rụt chân lại. Rồi nó lại thử một lần nữa, lần này nó kéo ra được thêm một ít đậu phộng nữa trong lò. Lần thứ ba nó lại kéo ra thêm được ít nữa. Vì nó đưa chân nhiều lần vào lửa, nên mỗi lần lại bị cháy xém mất một ít da chân. Cứ mỗi lần kéo được đậu ra đến đâu thì con Khỉ liền chộp lấy bỏ ngay vào miệng nhai hết.
Khi ông chủ đi lại, con Khỉ bất lương kia liền biến mất, nàng Mèo ở lại với cái chân phỏng và chẳng còn lấy một hột đậu phộng nào. Từ đó trở đi, người ta nói, Mèo chỉ còn quan tâm đến việc bắt chuột ăn thôi và chẳng còn giao du gì với Khỉ nữa.
Kẻ nịnh hót luôn tìm cách lợi dụng lòng tốt của bạn
14 - Thỏ, chồn và mèo
Một con Thỏ bỏ nhà đi kiếm thức ăn cho bữa chiều. Nhưng khi ra khỏi nhà, nó lại quên khóa cửa nên một con Chồn vào thoải mái chiếm nhà nằm như nhà của nó vậy. Khi Thỏ trở về nhà, nó nhìn thấy chiếc mũi dài của Chồn thò ra ngoài lối đi riêng của Thỏ, đang khụt khịt thở.
Thỏ hết sức giận dữ mời Chồn ra khỏi nhà. Nhưng Chồn chẳng hề nhúc nhích. Nó hết sức bằng lòng với ngôi nhà mới chiếm được nên quyết ở lại không thèm đi.
Một con Mèo tinh quái đi ngang, nghe thấy tiếng cãi nhau liền đề nghị giải hòa.
“Lại gần đây nói cho tôi nghe,” Mèo bảo, “ Tôi nặng tai lắm. Đưa miệng các bạn lại sát tai tôi tôi mới nghe rõ được câu chuyện.”
Cả Thỏ và Chồn đều làm theo lời Mèo và ngay lập tức Mèo liền vồ cả hai con. Không con nào còn chối cãi được rằng Mèo đã không giải quyết được công việc đến nơi đến chốn.
Kẻ mạnh chỉ muốn giải quyết công việc thu lợi cho mình
15 - Gấu và bầy ong
Một con Gấu đang đi kiếm ăn trong rừng tình cờ gặp một thân cây đổ có một tổ ong chứa đầy mật. Con Gấu cứ chúi mũi vào khúc gỗ để cẩn thận quan sát xem bầy Ong có đang ở nhà hay không. Ngay lúc đó, bầy Ong từ cánh đồng hoa trở về mang theo rất nhiều mật. Biết ngay ý đồ của Gấu, bầy Ong bay ngay đến nó, chích cho Gấu thật đau và biến mất vào trong bọng cây.
Trong một thoáng, con Gấu đau quá mất cả bình tĩnh, chồm vào bọng cây dùng răng và vuốt cắn cấu, để phá tổ Ong cho tan nát. Nhưng việc làm này của Gấu chỉ khiến bầy Ong thêm tức giận và cả bầy bay ra chích. Thế là chú Gấu tội nghiệp phải gắng gượng đứng lên, và chỉ có thể thoát thân bằng cách lao xuống một vũng nước gần đó.
Quá giận mất khôn
16 - Cáo và Báo
Cáo và Báo, sau một bữa ăn no nê nằm vật vờ nghỉ ngơi trên mặt đất, nghĩ chuyện cãi nhau cho đỡ buồn về hình dáng bên ngoài của mình. Con Báo thì tự hào về chiếc áo đốm, bóng bẩy của mình và tỏ ý khinh bỉ chê bai con Cáo, cho rằng cáo có bề ngoài hết sức tầm thường.
Con Cáo lại tự hào cho rằng mình có chiếc đuôi đẹp như bông với cái chóp đuôi màu trắng tươi, nhưng nó cũng đủ khôn ngoan để thấy rằng mình vẫn không thể nào sánh nổi với Báo về hình dạng bề ngoài. Tuy vậy nó vẫn tiếp tục lên giọng châm biếm, cốt ý để luyện cái miệng lưỡi lươn lẹo của nó chọc giận Báo và để tìm vui cho cuộc tranh luận. Con Báo khi sắp sửa mất hết bình tĩnh thi Cáo liền đứng dậy, ngáp dài.
“Có thể mày có chiếc áo khoác đẹp thật đấy,” nó nói, “Nhưng sẽ tốt hơn cho mày rất nhiều nếu mày lại có được thêm cái trí ở trong đầu như tao đây. Như thế mới thật là đẹp.”
Đẹp chưa chắc đã thông minh
17 - Con Diệc
Một con Diệc thong thả đi dạo dọc theo bờ suối, nó nhìn vào trong dòng nước trong vắt, chiếc cổ dài và cái mỏ nhọn của nó luôn sẵn sàng để chộp lấy miếng mồi nào đó cho bữa sáng. Dòng nước ấm trong rất nhiều cá, nhưng sáng hôm đó con Diệc chẳng thỏa mãn chút nào vì con cá nào cũng bé tí.
“Chẳng có con nào đáng dính mép,” nó bảo. “Cá gì đâu mà bé xíu làm sao mà đủ ăn cho Diệc."
Lúc đó có một con Rô ngon lành bơi đến.
“Ô, thật chán,” Diệc bảo. “Chẳng đáng cho mình há mỏ ra mà ăn những thứ cỏn con như thế!”
Khi mặt trời đã lên cao, đàn cá rời chỗ nước cạn gần bờ và bơi về nơi nước sâu mát lạnh giữa dòng suối. Diệc chẳng còn thấy con cá nào nữa, và cuối cùng cũng vui mừng hết sức vì vẫn còn vớ được một con ốc sên nhỏ nhoi.
Chớ quá cầu toàn
18 - Gà và Cáo
Vào một buổi chiều đẹp trời, khi mặt trời vừa lặn xuống, có một chú Gà Trống bay lên cây tìm chỗ ngủ qua đêm. Trước khi nó chuẩn bị đi ngủ, nó vỗ mạnh đôi cánh ba lần và cất tiếng gáy vang đầy kiêu hãnh. Thế nhưng ngay khi nó sắp sửa rúc đầu vào cánh, nó chợt nhìn thoáng thấy một vật gì đo đỏ và một cái mũi dài và nhọn, đó là một con Cáo Già đứng ngay dưới gốc cây nó đang đậu.
“Bạn đã nghe tin gì sốt dẻo chưa?” con Cáo la lên với giọng đầy phấn khởi và sung sướng.
“Tin gì?” Gà bình tĩnh hỏi lại. Thế nhưng Gà vẫn có cảm giác gì đó nghi ngờ, khó chịu, vì như bạn biết đấy, nó rất sợ loài Cáo.
“Gia đình bạn, gia đình tôi cùng tất cả các loài thú khác đã đồng ý bỏ qua hết những gì ngăn cách chúng ta với nhau để sống trong hòa bình và hữu nghị từ đây trở về sau và cho đến muôn đời. Bạn cứ nghĩ thử mà xem! Tôi sung sướng quá chỉ muốn được ôm ngay lấy bạn đấy! Xuống đây đi, bạn thân mến, chúng ta sẽ ăn mừng kỷ niệm sự kiện trọng đại này.”
“Một sự kiện mới vĩ đại làm sao!” Gà nói. “Dĩ nhiên, tôi hết sức vui mừng khi nghe tin này.” Nhưng nó nói chỉ để cho có nói mà thôi, chứ nó xoải cánh xuống đến tận móng chân, đưa mắt nhìn đâu đâu chẳng chút quan tâm đến lời Cáo.
“Thế bạn nghĩ sao?” Cáo hơi sốt ruột lên tiếng.
“Sao à, tôi thấy hình như có hai con Chó to đang đi lại đấy. Chắc chúng nó cũng nghe thấy tin tốt lành này rồi và---"
Nhưng Cáo chẳng chờ thêm tí nào nữa. Nó quay đầu chạy bán sống bán chết.
“Chờ đã,” Gà Trống la lên. “Sao bạn lại chạy? Chó bây giờ là bạn tốt của bạn đấy!”
“Ừ,” Cáo trả lời. “Nhưng biết đâu chúng nó chưa nghe. Mà còn nữa, Tôi đang có chút công việc mà tôi quên mất, tôi phải đi ngay.”
Gà Trống mỉm cười và rúc đầu vào cánh sung sướng ngủ thiếp đi, vì nó đã thành công trong việc đánh bại cái âm mưu đen tối của kẻ thù.
Vạch mặt kẻ Lừa đảo
19 - Sói và Dê
Một con Sói đói nhìn thấy một con Dê đang chạy lăng quăng trên mỏm đá cao dựng đứng mà chắc chắn Cáo chẳng thể nào nhảy lên tới.
“Đứng chỗ đó nguy hiểm lắm,” Sói la lớn, giả vờ rất lo lắng cho sự an toàn của Dê. “Bạn té xuống đây thì sao! Hãy nghe tôi chạy xuống đi! Ở dưới đây có tất cả những gì bạn thích, cỏ non ngon ngọt nhất hơn tất cả mọi nơi.”
Dê đứng trên mỏm đá nhìn xuống.
“Ô bạn lo, lo cho tôi nhiều quá,” Dê bảo, “thế bạn đã ăn cỏ no nê thỏa thích chưa! Tôi biết bạn quá mà! Bạn đang lo cho cái bụng của bạn đấy, chứ chẳng phải cái bụng của tôi đâu!”
Lời mời gọi với mục đích tư lợi khó có thể được chấp nhận
20 - Lừa và Châu Chấu
Một hôm, một con Lừa đang thong thả ăn cỏ trên đồng, nó bỗng gặp một bầy Châu Chấu ca hát vui vẻ trong một góc cánh đồng đầy cỏ tươi.
Nó lắng nghe và hết sức ngưỡng mộ các ca sĩ Châu Chấu. Đó là một bài hát hết sức sôi nổi hân hoan làm cho trái tim của nó tràn đầy ước muốn cũng được ca hát như lũ Châu Chấu.
“Điều gì? Nó rụt rè hỏi thăm, “đã giúp các bạn có được giọng hát hay như thế? Các bạn chắc đã được ăn gì, hoặc uống gì nên mới có được chất giọng tuyệt vời như vậy chứ?”
“Đúng đấy,” Châu Chấu, rất hay đùa nghịch, nói; “Chúng tôi uống sương đấy! Bạn cứ uống thử đi ắt sẽ thấy.”
Thế là từ đó trở về sau, Lừa không ăn gì nữa mà chỉ uống mỗi sương để sống.
Chẳng bao lâu, con Lừa ngu ngốc không chịu nổi nữa lăn ra chết vì đói.
Không cãi được mệnh trời
21 - Con La
Một con La sau một bữa ăn no nê và ngủ thật đã giấc thức dậy. Nó cảm thấy hết sức phấn chấn, chạy nhảy lăng quăng nhảy dựng, vươn cổ lên thật cao.
"Cha ta chắc chắn phải là một loài ngựa đua thuần chủng,” nó bảo. “Ta có thể cảm thấy rất rõ điều đó.”
Hôm sau, khi nó lại bị người ta đặt yên cương lên lưng bắt chở hàng, tối đến nó mệt mỏi buồn bã.
“Mình lầm rồi,” nó nói. “Cha mình cũng chỉ là một con Lừa mà thôi.”
Hãy nhìn lại mình trước khi nói
22 - Cáo và Dê
Một con Cáo rơi xuống giếng, mặc dù giếng không sâu, nhưng nó vẫn thấy khó lòng lên được khỏi miệng giếng. Sau một lúc nằm chờ đợi rất lâu, một con Dê khát nước tìm đến giếng để uống. Dê cứ tưởng Cáo đã xuống giếng để uống nước, nên nó mới hỏi xem nước có ngon không.
"Ngon nhất trong vùng này đấy,” con Cáo xảo quyệt nói, “cứ nhảy xuống mà uống cho biết. Có nhiều nước lắm cả hai ta uống cũng chẳng sao hết được.”
Dê khát nước bèn nhảy xuống ngay và chuẩn bị uống. Ngay khi đó Cáo lập tức chồm lên lưng Dê, đạp lên sừng Dê nhảy lên khỏi miệng giếng.
Con Dê ngu ngốc lúc đó mới hiểu ra được mình đã sa vào cảnh ngộ như thế nào, bèn năn nỉ Cáo giúp đỡ kéo Dê lên. Nhưng lúc đó Cáo đã đang bỏ chạy.
“Nếu trí óc của mi mà cũng tốt như bộ râu kia của mi , Dê già ạ,” Cáo vừa chạy vừa nói,” thì mi phải nghĩ xem sẽ lên khỏi giếng bằng cách nào trước khi mi nhảy xuống chứ.”
Suy nghĩ trước khi hành động
23 - Mèo, Gà và Chuột Con
Một con Chuột con rất non nớt, chưa bao giờ nhìn thấy gì trên đời, tí nữa thì đã gặp tai họa khi mới lần đầu tiên mạo hiểm đi ra ngoài. Và đây là câu chuyện nó về kể lại cho mẹ nghe về chuyến phiêu lưu của nó:
“Con đang đi dạo rất bình an trên đường thì, ngay khi con mới quẹo vào góc đường kế tiếp, con thấy hai con vật gì đó hết sức lạ lùng. Một con nhìn rất vui vẻ và tử tế, còn con kia thì hết sức quái gở đáng sợ mẹ không tưởng tượng ra nổi đâu. Có lẽ mẹ chưa nhìn thấy họ.
“Trên chỏm đầu của hắn và trước cổ hắn có những miếng thịt đỏ như máu tươi. Hắn cứ đi qua đi lại, chân bới tung đất lên, và vỗ cánh chát chúa đập vào sườn hắn. Lúc hắn nhìn thấy con, hắn mở to cái miệng nhọn hoắt của hắn ra như thể muốn ăn tươi nuốt sống con vậy, và rồi hắn gầm lên một tiếng ghê rợn làm cho con sợ gần chết.
Bạn có thể đoán ra con vật mà chuột con đang kể cho nghe là con gì không? Đó chính là con Gà Trống lần đầu tiên chuột con mới được nhìn thấy.
“Nếu mà không gặp phải cái con vật quái gở ấy,” Chuột con kể tiếp, “thì con đã có cơ hội làm quen với cái ông dễ mến kia rồi, trông rất hiền lành và tử tế. Ông ta có bộ lông dày, mịn như nhung, mặt mày thanh tú, và nhìn rất khiêm tốn, mặc dù mắt rất sáng và long lanh. Khi ông ấy nhìn thấy con, ông ấy liền vẫy cái đuôi rất dài và cười với con.
“Khi ông ấy vừa sắp nói chuyện với con thì cái tên quái vật mà con đã kể cho mẹ nghe tự nhiên thét lên một tiếng ghê rợn, thế là con bỏ chạy mất để thoát thân.”
“Con ơi,” Chuột Mẹ nói, “cái con vật tử tế mà con thấy chính là con Mèo đấy con ạ. Nhìn cái bề ngoài thì nó hết sức tử tế, nhưng trong bụng nó luôn thù hằn với tất cả loài chuột chúng ta. Còn cái con quái vật mà con nói chỉ là một loài chim chẳng bao giờ làm hại ai. Con Mèo thì nó ăn thịt chúng ta đấy. Cám ơn Trời đã che chở cho con tôi, con ạ, con đã thoát chết, và, nhớ là từ bây giờ trở đi, đừng bao giờ nhìn vẻ bên ngoài của người ta mà đánh giá con ạ.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong
24 - Sói và người chăn cừu
Một con Sói lảng vảng quanh một đàn Cừu rất lâu, và Người Chăn Cừu để mắt lo lắng nhìn theo nó để tìm cách bảo vệ cho đàn cừu của mình khỏi bị nó bắt. Thế nhưng con Sói lại chẳng gây hại gì cả. Có vẻ như nó lại tỏ ra giúp đỡ cho Người Chăn Cừu chăm sóc cho đàn Cừu. Cuối cùng, Người Chăn Cừu cũng nghĩ rằng Sói tốt muốn giúp đỡ nên anh ta quên luôn hẳn cái tính xảo quyệt của Sói.
Một hôm, anh có việc cần đi xa nên giao luôn đàn Cừu cho Sói chăm sóc. Lúc trở về anh thấy rất nhiều Cừu của mình đã bị bắt và mang đi mất, lúc đó anh mới biết là mình đã ngu ngốc biết chừng nào.
Giao trứng cho Ác
25 - Công và Sếu
Một con Công, hết sức kiêu căng tự hào, một hôm gặp một con Sếu, Công bỗng thấy hết sức thèm muốn được xòe cái đuôi lộng lẫy của mình ra trong ánh nắng để khoe khoang.
“Xem này,” Công khiêu khích. “Bộ bạn muốn so đuôi với tôi sao? Tôi mặc lấy cho mình mọi ánh hào quang của cầu vồng, còn lông bạn thì lại xám như đất vậy mà bạn cũng dám khoe!”
Sếu xòe rộng đôi cánh vỗ mạnh và bay lên tận mây xanh.
“Có giỏi thì bay theo tôi,” Sếu nói. Nhưng Công chỉ có thể đứng lại giữa một bầy gà vịt trong sân chuồng, còn Sếu thì thỏa sức vẫy vùng giữa trời mây bao la.
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn
26 - Sếu và bác nông dân
Một bầy Sếu nhìn thấy một bác nông dân đang cày ruộng. Khi bác đã cày ruộng xong, chúng kiên nhẫn chờ bác rải hạt giống xuống đất. Đó sẽ là bữa tiệc ngon của chúng, chúng bảo với nhau.
Thế là, ngay khi bác nông dân rải giống xong và về nhà, chúng liền ào nhau đáp xuống ruộng của bác và mổ lấy mổ để các hạt giống.
Bác nông dân, dĩ nhiên, đã biết việc làm và mưu đồ xấu xa của bọn Sếu. Bác đã từng bị như vậy nhiều lần trước đây. Một lát sau, bác quay lại với một chiếc ná trong tay. Nhưng bác lại chẳng mang theo hòn đá nào cả. Bác chỉ muốn dọa cho lũ Sếu sợ bằng cách vung ná lên thôi, để cho Sếu sợ mà bay đi.
Thoạt đầu, Sếu bay mất hết vì quá sợ hãi. Thế nhưng nhìn lại, chúng chẳng thấy có con nào bị thương cả. Chúng cũng chẳng nghe thấy tiếng hòn đá nào vọt đi trong không khí, và như vậy tức là, ná cũng chẳng giết được con nào đâu. Cuối cùng chúng chẳng thèm để ý đến bác nông dân nữa làm gì cho mệt.
Bác nông dân nghĩ đã đến lúc phải ra tay thực sự. Bác muốn cứu lấy ruộng lúa của bác. Vậy là bác lấy đá nạp vào ná và bắn chết rất nhiều con. Việc này mang lại hiệu quả tức thì, vì từ đó trở đi, chẳng bao giờ thấy một con Sếu nào dám bén mảng đến ruộng lúa của bác nữa.
Khôn nói mánh dại đánh đòn
27 - Bác nông dân và những người con
Một bác nông dân giàu có khi về già, cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, gọi tất cả các con đến bên cạnh.
“Các con,” bác nói, “Hãy lắng nghe lời cha nói đây. Trong bất kỳ trường hợp nào các con cũng không được bán ruộng đất của gia đình ta cha ông ta bao đời nay đã để lại. Trong các thửa đất này cha ông ta có cất giấu cả một kho tàng của cải châu báu. Cha không biết rõ vị trí của nó ở đâu, nhưng nó ở trong ruộng vườn của chúng ta, và các con chắc chắn sẽ tìm được. Đừng mất công tìm kiếm làm gì, cứ việc đào bới tất cả lên, đừng chừa chỗ nào cả.”
Khi người cha đã chết, chẳng bao lâu sau khi đã mồ yên mả đẹp, các con của bác bắt đầu ra tay đào bới, cuốc lật tất cả mọi ngóc ngách trên thửa ruộng, sau vụ mùa nào họ cũng cuốc như vậy đến hai ba lần.
Họ chẳng tìm kiếm được vàng bạc gì cả, nhưng khi thụ hoạch vụ mùa xong, họ tính toán và bỏ túi một được một số tiền lớn hơn rất nhiều so với những người xung quanh, họ hiểu ra rằng kho báu cha mình nói đó chính là số tiền bội thu từ vụ mùa, và bằng cách cần cù chăm chỉ cuốc đất cho tơi xốp thì lúa mới tốt, họ đã tìm ra được kho báu đó.
Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa
Sang đâu đến kẻ say sưa tối ngày
28 - Nồi đồng và nồi đất
Hai chiếc nồi, một bằng đồng và một bằng đất, đứng cạnh nhau trên một phiến đá lát lò sưởi. Một hôm, Nồi Đồng rủ Nồi Đất hai đứa sẽ cùng nhau chu du thiên hạ. Nhưng Nồi Đất lại từ chối, nói rằng nó cứ nằm ở góc lò trong nhà thì tốt hơn.
“Tôi rất dễ bị bể,” Nó nói. “Bạn biết rồi đấy, tôi rất giòn. Đụng chạm nhẹ thôi cũng có thể làm tôi vỡ tan!”
“Đừng để cho cái quan niệm ấy kềm chân bạn,” Nồi Đồng cố thuyết phục. “Tôi sẽ hết sức lo cho bạn. Nếu chúng ta gặp vật gì đó rất cứng, tôi sẽ chen vào giữa để bảo vệ cho bạn.”
Thế là cuối cùng Nồi Đất cũng đồng ý, và cả hai sánh đôi ra đi, lịch kịch nghiêng qua nghiêng lại, nhấc lên đặt xuống từng chân một với ba cái chân ngắn cũn cỡn của chúng, chúng va đập vào nhau kêu lạch cạch sau mỗi bước.
Nồi Đất không thể chịu đựng được lâu cái cách thức đi đứng bầu bạn theo kiểu đó. Chúng chưa đi nổi lấy mươi bước thì Nồi Đất đã nứt rạn, và tới bước tiếp theo nó tan ra từng mảnh.
Thương nhau như thế bằng mười hại nhau
29 - Gà đẻ trứng vàng
Thuở xưa có một người nông dân nuôi được một con Gà hết sức tuyệt vời, bạn thử nghĩ mà xem, mỗi ngày nó có thể đẻ cho bác ấy một quả trứng bằng vàng sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Bác nông dân cứ hàng ngày có trứng vàng đem bán chẳng mấy chốc trở nên giàu có. Thế nhưng bác vẫn chưa hài lòng, vì mỗi ngày nó chỉ có thể đẻ được có mỗi một quả trứng duy nhất mà thôi. Bác thấy giàu như vậy vẫn chưa đủ nhanh.
Thế là cho đến một hôm, sau khi đếm tiền bán trứng xong, bác mới nảy ra ý nghĩ rằng bác có thể lấy hết được vàng trong bụng Gà bằng cách làm thịt Gà, mổ bụng mà ra lấy cho hết trứng. Thế nhưng sau khi mổ bụng Gà ra, bác chẳng thấy có quả trứng vàng nào cả, mà con Gà quý giá thì đã chết.
Tham thì thâm
30 - Ếch và Bò
Hai con Bò đang húc nhau dữ dội trên một cánh đồng, cạnh đó có một đầm lầy. Một con Ếch già ở trong đầm lầy, run lên vì sợ khi nó nhìn thấy cảnh chiến đấu dữ dội ấy.
"Có gì mà ông phải sợ thế? Một con Ếch con hỏi.
“Con không thấy sao,” Ếch già bảo, “Con Bò thua, sẽ bị rượt chạy từ dưới cái tán cây ấy đến đám sậy này, và nó sẽ đạp bẹp gí mình xuống bùn cho mà xem?”
Sự việc diễn ra đúng như lời Ếch già nói. Con Bò thua bị rượt đuổi chạy đến đầm lầy, đôi móng guốc của nó nghiền nát hai con Ếch tội nghiệp chết tươi.
Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết
====================================================================
(*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*) (*^*)
====================================================================
====================================================================
1- DÊ CON VÀ CÁO
Một con dê con được người chăn dê để lại trên mái lá của chuồng dê để tránh cho nó khỏi bị nguy hiểm bởi thú dữ. Dê con đang chạy nhảy ra gần rìa mái lá thì bỗng nó nhìn thấy một con cáo và bắt đầu chế giễu cáo, nheo mũi và thỏa sức lăng mạ cáo.
“Ờ tao nghe mày chửi đây,” Cáo nói, “ và điều mày nói hay làm chẳng hề hấn gì với tao đâu. Khi mày đứng ở trên đấy thì không phải là mày nói đâu mà chính là cái mái lá sắp xụp kia đang nói thay cho mày đấy.”
Đừng bao giờ nói bất cứ điều gì không nên nói.
2- CHUỘT NHÀ VÀ CHUỘT ĐỒNG
Một con chuột nhà một hôm ghé thăm bạn ở đồng quê. Bữa trưa, Chuột Đồng dọn bữa ăn chỉ toàn là thân, rễ, và lơi bắp, với một chút nước lạnh để uống. Chuột Nhà chỉ ăn lấy lệ, nhấm nháp một chút món này, một chút món kia, và chẳng cần giấu giếm gì nó nói rằng nó ăn với chuột đồng một chút là chỉ để cho vui thôi.
Sau bữa ăn, hai con chuột trò chuyện rất lâu, nói cho đúng là Chuột Nhà cứ kể chuyện về cuộc sống của mình ở thành phố còn Chuột Đồng thì chỉ ngồi nghe. Rồi chúng vào trong một cái tổ chuột ở bờ rào và ngủ một giấc êm ái và thoải mái cho đến tận sáng hôm sau. Trong giấc ngủ, Chuột Đồng mơ thấy mình được ở thành phố với đủ mọi tiện nghi sang trọng và sung sướng mà nó đã được nghe bạn kể. Thế là sáng hôm sau, khi Chuột Nhà mời Chuột Đồng về nhà với mình ở thành phố, nó sung sướng nhận lời ngay.
Khi chúng về đến ngôi biệt thự mà Chuột Nhà sống, chúng thấy trên bàn ăn còn lại những thứ thức ăn thừa của một bữa tiệc rất sang trọng. Có cả bánh kẹo, mứt, phó mát, thực vậy, những thứ thức ăn hấp dẫn nhất mà Chuột Đồng có thể tưởng tượng được. Nhưng ngay khi Chuột Đồng vừa sắp nhấm nháp một chút bánh ngọt, nó nghe thấy tiếng con mèo kêu thật lớn và tiếng móng vuốt của nó nghiến trên sàn nhà. Quá sợ hãi, hai con chuột vội vàng tìm chỗ nấp, chúng nằm im một lúc lâu, hầu như không dám thở mạnh. Khi vào lúc cuối cùng chúng đánh bạo quay trở lại bàn tiệc, cánh cửa bỗng dưng mở ra và người đầy tớ bước vào dọn bàn, theo sau là một con Chó Nhà lớn.
Chuột Đồng khi còn xa mới đến chỗ ở của Chuột Nhà thì đã ngừng lại cầm lấy nón và bị.
“Bạn có thể có những thứ xa xỉ và những món ăn ngon mà tôi chẳng có,” nó vừa nói vừa chạy, “nhưng tôi lại thích những thứ thức ăn thanh đạm và cuộc sống giản dị ở đồng quê luôn có sự yên bình và thanh thản hơn.
Nghèo mà thanh thản còn hơn giàu mà luôn phải lo lắng bồn chồn
3-CON CÁO VÀ CHÙM NHO
Một con cáo một hôm bắt gặp một chùm nho chín đỏ hấp dẫn trên một dây nho vắt ngang qua các nhánh của một cây cao. Chùm nho mọng nước tưởng chừng như sắp vỡ ra, và con Cáo cứ đứng nhìn thèm nhỏ rãi.
Chùm nho vắt qua một nhánh cây cao, nên con Cáo phải nhảy lên để hái cho được nó. Lần nhảy đầu tiên, nó vẫn còn cách chùm nho khá xa. Thế nên nó đi xa gốc cây ra một quãng và chạy lại để lấy đà nhảy lên, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là đến được chùm nho. Nó thử lại lần nữa và lại một lần nữa, nhưng tất cả đều vô ích.
Nó bèn ngồi xuống và nhìn chùm nho tức tối.
“Mình mới ngu ngốc làm sao,” nó bảo. “Mình mất bao nhiêu công lao chỉ để lấy một chùm nho chua lè chẳng đáng cho người ta dòm đến.
Và thế là nó khinh khỉnh bỏ đi.
Có rất nhiều người tỏ ra chê bai, khinh miệt cái mà họ mong muốn có nhưng không được.
4-CÁO VÀ NGỖNG
Một con Cáo ăn uống quá tham lam, và bị mắc xương trong họng. Nó nuốt vào không được mà khạc ra cũng chẳng xong, và dĩ nhiên, là nó chẳng thể ăn được gì thêm. Dĩ nhiên, đối với một kẻ tham ăn như Cáo thì tình trạng này thật hết sức tồi tệ.
Thế nên nó vội vàng đi tìm cho được Ngỗng. Nó chắc chắn là, với cái cổ và chiếc mỏ dài, Ngỗng sẽ dễ dàng thò vào họng nó để kéo cho được chiếc xương ra.
“Tôi sẽ hậu tạ bạn,” Cáo nói, “nếu bạn giúp kéo được chiếc xương ra cho tôi.”
Con Ngỗng, bạn biết đấy, nghe thấy phải đút đầu vào họng Cáo thì chẳng phải là không biết sợ. Nhưng vì bản tính quá tham lam, nên nó làm theo lời Cáo.
Khi con Cáo đã được rút xương ra khỏi họng, nó liền bỏ đi một mạch.
“Nhưng phần thưởng của tôi đâu!” Ngỗng băn khoăn hỏi.
“Cái gì!” Cáo cằn nhằn, chạy vù đi. Mày chưa được thưởng à? Thưởng thế chưa đủ sao, mày đưa đầu vào họng tao, tao tha cho mà chưa cắn là thưởng cho mày đấy?”
Đừng mong được những người xấu biết ơn
5-CON LỪA VÀ NGƯỜI CHỦ
Một con lừa đang được chủ dong đi trên đường ở triền núi, bỗng dưng nó nảy ra ý nghĩ ngu ngốc là phải chọn lấy con đường đi cho riêng mình. Nó nhìn thấy chuồng của nó ở dưới chân núi, và nó nghĩ lối gần nhất chỉ ở dưới bờ vách đá dựng đứng ngay cạnh đó. Ngay lúc nó sắp sửa nhảy xuống vách đá, người chủ thấy được tóm lấy đuôi nó và cố kéo nó lại, nhưng con lừa bướng bỉnh nhất quyết không chịu và dùng tất cả sức mạnh của nó để bứt ra lao xuống.
“Tốt lắm,” chủ lừa nói, “cho mày đi luôn, đồ súc sinh ngoan cố, để xem mày sẽ đi được đến đâu.”
Thế là anh ta buông nó ra, con lừa ngu ngốc rõi lộn cổ xuống vách đá bên sườn núi
Những người không chịu lắng nghe điều hay lẽ phải mà cứ ngoan cố làm theo ý mình sẽ phải chuốc lấy tai họa
6-ĐÔI BÒ VÀ CẶP BÁNH XE
Một đôi bò ra sức kéo một chiếc xe chất đầy hàng qua một con đường quê lầy lội. Chúng phải lấy hết sức lực mới kéo nổi chiếc xe, nhưng không hề phàn nàn kêu ca.
Cặp Bánh Xe thì lại khác hẳn. Mặc dù nhiệm vụ của chúng phải làm là hết sức nhẹ nhàng so với việc của đôi bò, chúng cứ kẽo kẹt rên rỉ theo mỗi vòng quay. Đôi bò tội nghiệp, mặc dù đã phải hết sức mới kéo được chiếc xe đi trong bùn sâu, lại còn phải ù tai vì những tiếng kêu ca phàn nàn nhức óc của Cặp Bánh Xe. Việc này, ai cũng biết, làm cho công việc của chúng trở nên nặng nề khó chịu đựng hơn.
“Im đi!” Đôi Bò cuối cùng cũng phải la lên, mất hết cả kiên nhẫn. “Bánh Xe chúng mày phải làm những gì mà kêu ca phàn nàn nhức óc thế? Tụi tao phải kéo cả chiếc xe nặng nề, chứ không phải chúng mày, nhưng chúng tao có kêu ca gì đâu.”
7-SƯ TỬ VÀ CHUỘT
Một con sư tử nằm ngủ trong rừng, đầu gục trên đôi chân. Một con chuột nhắt rụt rè bất ngờ đụng phải sư tử, quá hốt hoảng và vội vàng bỏ chạy, nó đạp cả lên mũi sư tử. Ngứa mũi tỉnh dậy, sư tử giận dữ giơ chân chộp lấy chuột nhắt nhỏ bé để giết chết.
“Xin tha cho cháu!” Chuột nhắt bé nhỏ van xin. “Xin ông thả cháu ra đến một ngày nào đó cháu sẽ đền đáp công ơn ông.”
Sư tử quá buồn cười khi nghĩ rằng con chuột bé tí này có khi nào lại giúp được gì cho mình. Nhưng nó rộng lượng và cuối cùng thả cho chuột đi.
Ít ngày sau, trong khi mải mê đuổi theo con mồi, sư tử đã dính vào bẫy lưới của một thợ săn. Cựa quậy măi cũng không thể thoát ra được, sư tử gầm rống vang khắp rừng. Chuột nhắt nghe tiếng gầm biết sư tử bị nạn liền chạy lại thấy sư tử đang nằm trong lưới. Chạy đến một trong những sợi thừng to nhất đang buộc chặt sư tử, chuột nhắt nhấm cho đến khi dây đứt ra, và chỉ một lát sau, sư tử đã được tự do.
“Ông đã cười khi cháu bảo sẽ có ngày cháu đền đáp.” Chuột nhắt bảo sư tử. “Giờ thì ông đã thấy rồi đấy, bé xíu như chuột nhưng vẫn có thể cứu được cả sư tử.”
Việc làm tốt không bao giờ không có ích
8-CHÚ BÉ CHĂN CỪU VÀ CON CÁO
Một chú bé chăn cừu cho chủ thả cừu gần một khu rừng rậm cách làng không xa lắm. Chăn cừu được ít lâu, chú cảm thấy cuộc đời chăn cừu thực nhàm chán. Tất cả mọi việc chú có thể làm để giải khuây là nói chuyện với con chó hoặc thổi chiếc kèn chăn cừu của mình.
Một hôm, khi chú đang ngắm nhìn đàn cừu và cánh rừng yên tĩnh, và suy nghĩ mình sẽ phải làm gì khi gặp một con Cáo, chú nghĩ ra một trò chơi cho đỡ buồn.
Chủ bảo với chú rằng khi Cáo tấn công đàn cừu thì phải kêu cứu, để Dân Làng nghe thấy và đuổi nó đi. Thế là, mặc dù chú chẳng thấy con gì giống Cáo hết, chú cứ chạy về làng và la to, “Cáo! Cáo!”
Đúng như chú nghĩ, Dân Làng nghe thấy tiếng kêu bỏ cả việc làm và tức tốc chạy ra cánh đồng. Nhưng khi họ đến nơi họ chỉ thấy chú bé ôm bụng cười ngặt nghẽo vì đã lừa được họ.
Ít ngày sau chú bé chăn cừu lần nữa lại la lên, “Cáo! Cáo!” Và một lần nữa Dân làng lại chạy ra giúp chú, nhưng lại bị chú cười cho một trận.
Thế rồi vào một buổi chiều nọ, khi mặt trời lặn xuống sau cánh rừng và bóng tối bắt đầu phủ đầy lên cánh đồng, một con Cáo thực sự nấp sau một bụi cây bỗng phóng ra và chụp được một con cừu.
Quá hoảng sợ, chú bé chăn cừu vội chạy về làng và la to “Cáo! Cáo!” Nhưng mặc dù Dân Làng có nghe tiếng chú kêu, nhưng không ai chạy ra cả để giúp chú như những lần trước. “Lần này không thể để cho nó đánh lừa được mình nữa” họ bảo.
Cáo giết chết rất nhiều cừu của chú bé và biến mất vào rừng rậm.
Người ta cũng không tin kẻ nói dối ngay cả khi hắn nói thật.
9-MUỖI MẮT VÀ CON BÒ
Một con muỗi mắt bé tí xíu bay qua cánh đồng cỏ kêu vo vo thật lớn và đậu trên mỏm sừng của một con bò. Sau khi nó nghỉ ở đó một chút, nó lại chuẩn bị bay đi. Nhưng trước khi nó bay đi, nó xin lỗi bò vì đã dùng chiếc sừng bò làm chỗ nghỉ chân cho nó.
“Ông chắc hẳn sẽ rất vui mừng nếu tôi bay đi," nó bảo
“Cũng vậy thôi,” Bò trả lời. “Tao còn chẳng biết là mày đang đậu ở đó nữa là.”
Chúng ta thường đánh giá mình quá cao so với đánh giá của người khác.
Càng ngu ngốc lại càng kiêu.
10-CÂY TIÊU HUYỀN
Có hai người du khách, đi dưới trời nắng, tìm kiếm một bóng cây to để nghỉ mát. Khi họ nằm nhìn lên tán cây mát rượi, họ mới nhìn ra đó là một cây Tiêu Huyền.
“Cây Tiêu Huyền chẳng có ích gì đâu!” một người nói. “Nó đã chẳng có trái, lại còn lắm lá xả đầy xuống mặt đất."
“Đồ vô ơn!” từ trên cây có một tiếng kêu lớn. “Ngươi nằm ngay dưới bóng mát của ta, thế nhưng ngươi lại bảo ta vô ích! Vậy chẳng là vô ơn đó sao, Ô thần Jupiter, loài người có đáng được hưởng phúc không!”
Chúng ta thường có phúc mà không biết
11-BÁC NÔNG DÂN VÀ CON CÒ
Một con cò tính tình hiền lành chất phác gặp một bầy ngỗng trời phá phách rủ đi đến một cánh đồng lúa mới cấy. Nhưng rốt cuộc cả bầy phải rầu rĩ vì đã sa vào bẫy lưới của bác nông dân.
Cò bèn năn nỉ bác nông dân tha cho nó.
“Xin bác thả cho cháu ra,” nó năn nỉ. “Cháu thuộc họ nhà cò xưa nay vốn lương thiện và là loài chim có tính tốt. Hơn nữa, cháu đâu có biết lũ ngỗng đi phá lúa của bác.”
“Mi có thể là loài chim rất tốt,” bác nông dân bảo, “nhưng ta bắt mi cùng với lũ ngỗng ăn cướp nên mi phải cùng chịu chung hình phạt với chúng.”
Người ta nhìn bạn bè của bạn để đánh giá bạn.
12-CỪU VÀ HEO
Một hôm, một người chăn cừu phát hiện ra một con heo mập trên cánh đồng anh ta đang thả cừu cho ăn. Anh ta nhanh chóng bắt lấy heo, nó rống hết sức kêu eng éc vang cả cánh rừng khi người chăn cừu mới chạm tay vào nó. Bạn có lẽ đã nghĩ, nghe heo thét lên như thế, chắc là nó phải bị đau lắm. Nhưng mặc cho nó kêu và giãy giụa để thoát ra, người chăn cừu trói lấy nó và bắt đầu quảy nó về để đưa ra chợ bán cho hàng thịt.
Đàn cừu trên cánh đồng hết sức ngạc nhiên và buồn cười khi nhìn thấy heo hoảng sợ như thế, và chúng đi theo người chăn cừu cùng con heo đến đầu cánh đồng.
“Sao bạn lại phải la lối như vậy?” một con cừu hỏi heo. “ông chăn cừu vẫn thường bắt một đứa trong chúng tôi và đưa đi đấy nhưng có sao đâu. Chúng tôi sẽ rất lấy làm xấu hổ nếu lại làm ầm ĩ lên như bạn.
“Nói đúng cả đấy,” heo trả lời, kêu éc lên và đá loạn xạ. "Khi lão bắt bạn lão chỉ cần lông của bạn thôi. Nhưng lão lại muốn lấy thịt của tôi! Éc ééééééééééééc!”
13-HAI NGƯỜI DU KHÁCH VÀ CHIẾC VÍ
Hai người khách bộ hành đang đi cùng nhau trên một con đường thì một người bỗng nhặt được một chiếc ví đầy cứng.
“Tôi may mắn quá!” anh ta nói. “Tôi đã nhặt được một chiếc ví. Nó nặng như thế này thì chắc chứa đầy tiền đây.”
“Đừng nói là ‘tôi đã nhặt được như thế,’” người bạn đồng hành với anh ta nói. “Phải nói cho đúng là ‘ chúng ta đã nhặt được và ‘chúng ta may mắn quá.’ Bạn đồng hành với nhau thì phải chia nhau cả cái may lẫn cái rủi trên đường mới phải.”
“Ố không, không đâu, “ người kia giận dữ nói. “Tôi đã nhặt được thì nó là của tôi.”
Ngay khi đó họ nghe thấy tiếng quát to “Đứng lại, đồ ăn cắp!”. Họ nhìn quanh và thấy một đám người cầm gậy gộc đang đi về phía họ.
Người nhặt được chiếc ví đâm ra hoảng sợ.
“Chúng ta chết mất nếu họ tìm được trong người chúng ta chiếc ví của họ,”
“Ồ không, không” người kia đáp, “Hồi nãy ông không chịu bảo là ‘chúng ta’, thì bây giờ ông cũng đừng có nói là ‘chúng ta' đấy nhé. Phải giữ lấy lời. Phải nói là ‘Tôi sẽ chết mất.”
Chúng ta đừng mong người ta chia sẻ với mình cái rủi mà lại không chịu chia sẻ với họ điều may mắn.
14-SƯ TỬ VÀ LỪA
Một hôm Sư tử kiêu hãnh đi xuống một cánh rừng, các loài thú vật nhìn thấy đều kính cẩn nhường đường cho sư tử, nhưng một con lừa be be buông lời ra một lời nhận xét đầy khinh thị.
Sử tử cảm thấy hơi tức giận. Nhưng khi nó quay đầu nhìn lại và nhìn thấy kẻ đã nói, nó liền lặng lẽ tiếp tục bỏ đi. Nó chẳng muốn phí sức với một kẻ ngu ngốc, thậm chí chẳng thèm giương lên một cái vuốt.
15-LŨ ẾCH MUỐN CÓ VUA
Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên lại đâm ra hư hỏng, chúng chẳng làm gì, cứ ngồi chán chường kêu ộp ộp và muốn có một chính phủ giúp cho chúng có được cuộc sống đế vương hoàng tộc, và cai quản chúng theo một cách thức để chúng biết là chúng có người đứng đầu cầm quyền. Chúng ta không thể vô chính phủ như thế này nữa, chúng tuyên bố. Thế là chúng trình thư kiến nghị lên thần Jupiter để xin một ông vua cho chúng.
Thần Jupiter thấy chúng thô thiển và ngu ngốc quá, nhưng muốn chúng không kêu gào nữa và để cho chúng biết là chúng có vua, thần liền ném xuống một khúc gỗ lớn, rõi xuống ao văng nước lên tung tóe. Lũ ếch nấp mình vào đám lau sậy, nghĩ rằng chúng đã có một ông vua mới quyền uy đáng sợ. Nhưng chẳng bao lâu, chúng đã phát hiện ra Vua Khúc Gỗ của chúng hiền lành ít nói chẳng khác gì cục đất. Chẳng mấy chốc mấy con ếch con đã dùng vua để làm cái bệ nhảy để lao xuống nước, còn mấy ông ếch già lại dùng vua để làm nơi hội họp, ở đó chúng lớn tiếng phàn nàn với thần Jupiter về chính phủ của chúng.
Để dạy cho lũ ếch một bài học, vị thần của các thần này liền phái xuống một con Ngỗng để làm vua nước ếch. Con Ngỗng tỏ ra khác hẳn so với vị vua Khúc Gỗ cũ. Nó gộp gộp quát lũ ếch đứng nghiêm, quay trái, quay phải suốt ngày, chẳng mấy chốc lũ ếch đã nhận ra sự ngu ngốc của mình. Ộp ộp rên rỉ, chúng van nài thần Jupiter rút lại vị vua tàn bạo này không thì cả lũ ếch của chúng chắc sẽ chết hết.
"Thế nào!” Thần la lớn “Bây giờ lũ các ngươi vẫn chưa hài lòng sao? Các ngươi đã muốn gì có nấy thì bây giờ có sao các ngươi cũng cứ phải chịu.”
Đừng đứng núi này trông núi nọ
16-CÚ MÈO VÀ CHÂU CHẤU
Cú mèo có thói quen luôn ngủ vào ban ngày. Vào lúc mặt trời lặn xuống, khi chút ánh sáng hoàng hôn còn lại phía chân trời đang dần tắt và bóng đêm từ từ bao phủ lấy cánh rừng, cú mèo mới bắt đầu xù lông, chớp mắt bay ra khỏi chiếc tổ bọng cây mục nát của nó. Tiếng kêu kỳ quái “hu- huu- huu –uu – uu” của nó vang vọng khắp cánh rừng yên tĩnh, và nó bắt đầu săn mồi là những con rệp, bọ cánh cứng, ếch nhái và chuột là những món khoái khẩu của nó.
Giờ đây cú mèo về già đă trở nên khó tính khó nết hiếm khi vừa ḷng với ai, nhất là khi có ai đó không để cho nó được ngủ yên vào ban ngày. Một buổi chiều mùa hạ nóng bức khi cú đang ngủ gà ngủ gật trong tổ của nó là một bọng cây sồi mục nát, một con châu chấu gần đó vui vẻ ca hát nhưng tiếng hát của nó lại làm cho cú mèo hết sức khó chịu. Thò đầu ra khỏi một cái lỗ của bọng cây mà nó vẫn dùng để làm cửa sổ lẫn cửa ra vào,
“Đi chỗ khác đi ông,” Cú mèo bảo châu chấu. “Ông không biết cách cư xử gì hết à? Ít ra ông cũng phải biết kính trọng tôi già cả và để yên cho tôi được ngủ chứ!”
Nhưng châu chấu ngang ngược trả lời rằng nó có quyền làm gì thì làm ở nhà nó cũng như cú có quyền làm gì thì làm ở nhà cú vậy. Và vậy là nó lại cất giọng cao hơn và tiếp tục hát nghe còn chói tai hơn nữa.
Cú già khôn ngoan từng trải biết rõ rằng cãi nhau với tên châu chấu này, hoặc với bất kỳ ai khác nữa về việc này thì cũng chẳng được gì. Hơn thế nữa, mắt cú cũng đã kèm nhèm không còn nhìn rõ vào ban ngày nên nó cũng không thể trừng trị được châu chấu cho thích đáng với tội của nó. Nghĩ vậy, cú không dùng những lời lẽ hằn học với châu chấu nữa mà quay ra nói ngon nói ngọt với nó.
“Ông nói thế là đúng rồi,” Cú bảo, “giá mà tôi thức được, th́ tôi cũng thu xếp xuống dưới đó hát với ông cho vui. À mà tôi mới nhớ ra, tôi còn ít rượu vang ngon tuyệt vời, từ trời đem xuống đấy, nghe nói thần Apollo dùng để uống mỗi lần trước khi hát cho các vị thần cấp trên nghe. Hãy đến nhấm nháp thử một chút. Tôi chắc chắn ông sẽ hát hay như thần Apollo vậy.”
Châu chấu ngu ngốc nghe những lời lẽ nịnh hót của cú tưởng thật. Thế là vù một cái, châu chấu liền bay vào tổ cú, và ngay khi vừa mới bay đến chỗ mà cú có thể nhìn rõ được châu chấu, cú liền vồ lấy châu chấu và nuốt chửng.
Chớ tin lời nịnh hót
17-CON CÁO VÀ CÁI BÓNG
Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng chiều chiếu xuống trên lưng nó làm bóng nó đổ dài trên mặt đất, nhìn y như là nó cao lớn hơn mọi hôm gấp nhiều lần.
“Ô, xem kìa!” con cáo tự hào la lớn, “mình mới cao lớn làm sao! Sao mình lại phải bỏ chạy mỗi khi thấy thằng sư tử bé nhỏ ấy nhỉ! Mình sẽ cho nó biết ai mới xứng đáng làm vua khu rừng này, nó hay là mình.”
Ngay khi đó, một cái bóng khác khổng lồ bao trùm lấy nó, và trong chớp mắt nó đã té xuống chỉ với một cú đấm của sư tử.
Đừng để trí tưởng tượng của bạn làm bạn quên mất cả sự thực
18-THẦN HERCULES VÀ NGƯỜI ĐÁNH XE
Một anh nông dân đánh xe đi trên một con đường quê lầy lội sau một cơn mưa lớn. Hai con ngựa không thể kéo nổi chiếc xe chở hàng nặng qua khỏi đám bùn sâu, và cuối cùng phải đứng hẳn lại khi bánh xe đã lún đến giữa trục.
Anh nông dân leo xuống và đứng bên cạnh xe nhìn nhưng chẳng làm gì cả để đưa chiếc xe lên. Anh chỉ biết đứng nhìn và nguyền rủa cái số xui xẻo của mình và kêu la xin thần Hercules đến cứu giúp. Bỗng dưng thần Hercules hiện ra thật, nói cùng anh ta rằng:
“Anh hãy đặt vai mình vào bánh xe mà đẩy, rồi thúc ngựa kéo đi. Anh tưởng cứ đứng đó nhìn và than van là anh có thể đưa được chiếc xe ra đó sao? Thần sẽ không giúp anh nếu anh không biết cố gắng tự cứu lấy mình.”
Nghe vậy anh nông dân liền đặt vai vào bánh xe, vừa đẩy vừa thúc cho ngựa kéo, chiếc xe tiến tới một cách dễ dàng, và chẳng bao lâu anh đã có thể vui vẻ dong xe và rút ra được một bài học kinh nghiệm.
Tự cứu mình là tốt nhất.
Trời chỉ cứu những ai biết tự cứu lấy mình.
19-Đại Bàng và Quạ Xám
Một con chim Đại Bàng, từ trên cao lao xuống với đôi cánh mạnh mẽ, giương vuốt cắp lấy một chú cừu non và bay tuốt về tổ. Một con quạ xám thấy vậy, nó chợt có ý nghĩ ngu ngốc là nó cũng to khỏe và mạnh mẽ để làm được như Đại Bàng vậy. Thế là vỗ mạnh đôi cánh lao xuống với một tốc độ dữ dội, nó nhanh chóng bấu vào lưng một con cừu đực lớn. Nhưng khi nó bay lên, nó mới thấy mình không thể bay nổi, vì bộ móng của nó đã dính chặt vào lông cừu. Và khi nó vẫn chưa thoát ra khỏi được cừu đực, thì cừu đực đã kịp nhận ra nó.
Người chăn cừu nhìn thấy quạ xám giãy giụa liền lập tức nhận ra sự việc. Ông chạy nhanh tới, bắt quạ và bẻ cánh nó. Chiều đến, ông mang quạ về cho lũ trẻ con chơi.
“Ô con chim gì ngộ quá! Chúng vừa nói vừa cười, “bố gọi nó là con gì thế hả bố?”
“Nó là quạ xám đấy con ạ. Nhưng nếu con mà hỏi nó, thì nó sẽ bảo nó là Đại Bàng.”
Đừng để tính kiêu căng tự phụ của bạn làm bạn đánh giá mình quá cao.
20-Ếch và Bò
Môt con bò đi xuống một đầm lầy đầy lau sậy để uống nước. Khi đưa chân xuống ao làm văng nước tung tóe, nó đạp bẹp một con ếch con xuống dưới bùn. Ít lâu sau, khi ếch mẹ nhớ đến ếch con bèn hỏi các ếch anh và ếch chị rằng ếch út đâu rồi.
“Có một con quái vật to lớn,” một con ếch la lên, “ có cái chân to lắm đã dẵm bẹp ếch út của mình rồi!”
"Nó to lắm à! ếch mẹ nói, phồng bụng lên. “Nó có to bằng như thế này không?”
“Ồ không, nó to hơn nhiều!” chúng la lên.
Ếch mẹ phồng bụng lên nữa.
“Làm sao mà nó có thể to hơn như thế này được,” Ếch mẹ bảo. Nhưng lũ ếch nhất mực bảo rằng con quái vật ấy to, to hơn thế rất nhiều và Ếch mẹ cứ thế phồng bụng, phồng bụng lên mãi và rồi cuối cùng, nổ đùng như một chiếc bong bóng.
Đừng cố gắng làm những việc quá sức mình
21-Rùa và vịt
Rùa đi đến đâu cũng cõng ngôi nhà theo trên lưng. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng nó cũng không thể ra được khỏi nhà. Người ta bảo rằng thần Jupiter phạt nó như thế, vì nó là kẻ lười biếng lúc nào cũng nằm ở nhà và đã không chịu đi dự đám cưới của thần, mặc dù thần đã ưu ái mời riêng nó.
Sau nhiều năm, Rùa bắt đầu hối tiếc đã không dự đám cưới đó. Khi nhìn thấy chim chóc ríu rít bay lượn, Thỏ và Sóc cùng mọi loài thú vật khác chạy nhảy tung tăng đây đó, luôn hăng hái khám phá mọi thứ trên đời, Rùa cảm thấy buồn và bất mãn. Nó cũng ao ước được nhìn thấy thế giới, nhưng căn nhà nặng nề cõng trên lưng cùng với đôi chân ngắn nhỏ bé khiến nó không thể đi đâu xa.
Một hôm, nó gặp một đôi Vịt và tâm sự mọi điều đó cho Vịt nghe.
“Chúng tôi sẽ giúp bạn thấy được thế giới,” Vịt bảo. “Hãy cắn chặt cây gậy này, chúng tôi sẽ đưa bạn lên cao để bạn nhìn được tất cả xứ sở. Nhưng nhớ là không được mở miệng, nếu không thì bạn sẽ phải hối hận đấy.”
Rùa hết sức vui mừng. Nó dùng răng cắn chặt lấy cây gậy, đôi Vịt quặp hai đầu cây và đưa nó bay lên cao đến tận mây xanh.
Bỗng dưng có một con Quạ bay ngang. Nó hết sức ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó và la lên:
“Đây chắc đúng là Vua của loài rùa rồi!”
“Sao lại không chắc ------“ Rùa mở miệng nói.
Nhưng ngay khi buông ra những lời ngu ngốc đó thì cậy gậy tuột ra khỏi miệng nó, rùa liền rõi xuống đất, đụng phải đá và tan ra từng mảnh.
Tính tò mò và kiêu căng ngu ngốc mang đến điều bất hạnh
22-Cáo và dê con
Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho mình được. Thế nên vào một buổi chiều, khi đàn dê từ đồng cỏ bắt đầu quay về chuồng thì dê mẹ gọi, nhưng dê con chẳng thèm nghe và cứ kiếm cỏ non gặm tiếp. Lát sau, khi nó ngẩng đầu lên thì đàn dê đã về hết.
Nó chỉ còn lại một mình. Mặt trời đang lặn xuống. Các bóng cây đổ dài trên mặt đất. Một cơn gió nhẹ lạnh run lướt qua đồng cỏ rít lên những tiếng động đáng sợ. Dê con rùng mình sợ hãi khi nghĩ đến tên Cáo khủng khiếp. Nó bắt đầu chạy lung tung khắp cánh đồng, kêu be be mẹ ơi mẹ. Nhưng mới được một tí, tên Cáo bỗng xuất hiện, gần một bụi cây!
Dê con biết là mình chẳng còn nhiều hy vọng gì nữa.
“Cháu xin ông, ông Cáo,” dê con run rẩy nói, “cháu biết là ông sẽ ăn thịt cháu. Nhưng trước khi ăn, xin ông hãy thổi kèn lên giúp cháu, vì cháu muốn được nhảy múa cho vui vẻ trước khi chết.”
Cáo thấy trước khi ăn được nghe nhạc chút ít cũng thích thú, nên nó liền lấy kèn thổi cho Dê Con nhảy múa tưng bừng.
Trong lúc đó, đàn dê đang trên đường từ từ trở về chuồng. Trong buổi chiều im ắng tiếng kèn của Cáo được gió thổi đi xa. Mấy chú chó chăn dê vểnh tai lắng nghe. Chúng liền nhận ra bài Cáo vẫn thường hát trước khi ăn, chỉ một thoáng, chúng đã phóng như bay trở lại cánh đồng cỏ. Cáo đột ngột ngừng thổi, và bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa vì lũ chó đã đến gần, nó bèn trách mình sao ngu ngốc đi thổi kèn để làm vui lòng dê, thay vì cứ để tâm đến cái công việc sát sinh của mình.
23-Người nô lệ An Du
Ngày xưa, có một người nô lệ tên là An Du một hôm trốn thoát khỏi nhà chủ và đi vào rừng. Đang khi lang thang trong rừng, anh ta gặp một con sư tử đang nằm rên hừ hừ. Thoạt đầu, anh ta quay đầu bỏ chạy nhưng sau đó, thấy con sư tử không đuổi theo, anh ta quay trở lại và đi đến gần chỗ nó. Khi anh ta tiến lại gần, con sư tử đưa chân ra, bàn chân sưng phồng và rướm máu. An Du thấy có một cái gai to găm vào và nó chính là nguyên nhân gây ra đau đớn cho sư tử. Anh lấy cái gai ra và băng lại vết thương cho sư tử. Chẳng mấy chốc, sư tử đã có thể đứng dậy được và liếm tay An Du như một con chó trung thành liếm tay chủ. Sư tử dẫn An Du về hang và hàng ngày săn mồi kiếm thịt về cho anh ăn. Nhưng chẳng bao lâu, cả sư tử và An Du đều bị bắt và anh nô lệ này bị kết án làm mồi cho sư tử ăn, sau khi sư tử đã bị bỏ đói nhiều ngày. Tên bạo chúa và triều thần của y đến để xem trò ngoạn mục này. Một lát sau, sư tử được thả ra và gầm lên, phóng mình về phía nạn nhân của nó. Nhưng ngay khi lại gần An Du, nó liền nhận ra người bạn của mình và vẫy đuôi mừng, liếm tay anh thân thiết như chó liếm tay chủ. Tên bạo chúa kinh ngạc và cho gọi An Du đến hỏi. Anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện. Sau đó, An Du được tên bạo chúa thả ra và trả lại tự do còn sư tử thì được thả trở lại về rừng.
Lòng biết ơn chỉ thể hiện nơi những tâm hồn cao thượng
24-Lòng tham và thói ganh ghét
Hai người hàng xóm đi đến thần Jupiter và cầu xin thần ban cho họ điều họ mong ước. Người thứ nhất lòng đầy tham lam, người thứ hai lòng chỉ toàn sự ganh ghét. Vì vậy, để trừng trị cả hai, thần liền ban cho họ rằng mỗi người sẽ có được điều mình muốn, nhưng với điều kiện là người kia sẽ có được gấp đôi của mình. Người tham lam bèn ước rằng mình có được một căn phòng đầy ắp vàng. Chưa kịp nói xong thì đã có, nhưng nỗi vui mừng của hắn lại trở thành đau khổ vì người kia lại được những hai căn phòng đầy ắp kim loại quí giá. Rồi đến lượt người ganh ghét, tên này không thể chịu nổi một tí nào khi tên kia có sự vui mừng. Nên nó cầu xin cho nó được mất một mắt, và như thế thì tên kia sẽ hoàn toàn bị mù lòa
Thói xấu của mình trừng phạt chính mình
25-Đeo chuông cho mèo
Ngày xưa, loài chuột có cả một tổng hội đồng để họp bàn các phương án có thể sử dụng để đối phó với kẻ thù chung, là mèo. Con thì nói thế này, con thì nói thế kia, nhưng cuối cùng một con chuột nhắt đứng dậy và bảo nó có một đề nghị mà nó cho là phù hợp. “Các bạn sẽ đồng ý ngay,” nó bảo, “mối nguy hiểm chính của chúng ta nằm ở cái sự kín đáo gian manh của kẻ thù khi nó tiếp cận chúng ta. Bây giờ, nếu chúng ta có được một tín hiệu gì đó báo cho chúng ta biết khi nó đến, chúng ta sẽ dễ dàng chạy thoát nó. Vì vậy, tôi mạo muội hiến kế là, chúng ta sẽ tìm một cái chuông nhỏ, gắn vào một cái dây đeo quanh cổ con mèo. Bằng cách này, khi nào nó đi đâu chúng ta cũng sẽ biết, và dễ dàng lẩn trốn khi nó đến gần.”
Lời đề nghị này được nhiệt liệt tán dương, cho đến một lúc sau, một con chuột già đứng dậy và nói:”tốt lắm, thế nhưng ai sẽ là người đeo chuông cho mèo đây?”. Lũ chuột cứ con này nhìn con kia không con nào nói gì. Thấy vậy, chuột già liền bảo :
Nói thì bao giờ cũng dễ nhưng làm thì mới khó
26-Chim, thú và dơi
Loài chim khai chiến với loài thú, và mỗi bên lần lượt giành ưu thế. Một con dơi, lo sợ tai vạ trong cuộc chiến, luôn đứng về bên nào mà nó cho là đang mạnh. Khi hòa bình được công bố, cả hai đối thủ đều nhận thức rõ về hành vi lừa lọc của dơi và đều kết án dơi về tội danh lừa gạt, nó bị cấm không được ló mặt vào ban ngày, vì vậy phải ẩn mình vào những nơi tăm tối, luôn đi một mình vào ban đêm mà thôi.
Kẻ luôn làm vừa lòng tất cả mọi người thì sẽ không bao giờ có bạn
27-Sư tử, thần Jupiter và voi
Sư tử thường xuyên than phiền với thần Jupiter : “ Thật vậy, thưa ngài Jupiter”. Y nói :”sức mạnh của tôi phi thường, hình hài tôi đẹp đẽ, tôi tấn công rất mạnh mẽ. Tôi có đôi hàm đầy những răng, chân tôi đầy móng vuốt nhọn và tôi là chúa tể mọi loài thú vật trong rừng này. Nhưng có một điều nhục nhã thay, tiếng gáy của một con gà trống lại làm tôi sợ hãi. Jupiter trả lời: “ Sao ngươi lại trách ta vô lý như vậy? Ta đã ban cho ngươi đủ thứ mà ta có. Lòng can đảm của ngươi chỉ rời xa ngươi trong mỗi tình huống như vậy mà ngươi cũng kêu ca sao?”. Khi nghe Jupiter nói thế, sư tử vẫn cứ làu bàu và than van, tự trách mình hèn nhát, nó chỉ mong chết đi cho xong. Đang khi những ý nghĩ ấy xâm lấn vào trong đầu thì nó bỗng gặp một con voi và tiến lại gần để bắt chuyện. Sau đó một lúc, nó bỗng để ý thấy con voi cứ thường xuyên vảy tai. Nó hỏi voi có chuyện gì thế và làm sao lại cứ thỉnh thoảng lại phải rung tai lên như vậy. Ngay lúc đó, một con muỗi mắt bay đến và đậu trên đầu voi. Voi trả lời:” ngươi có thấy cái con côn trùng bé tí bay vù vù này không?. nếu chẳng may mà nó chui vào lỗ tai ta thì ta hết kiếp, ta sẽ chết ngay lập tức”. sư tử nghĩ :” thôi thế cũng được, một con vật to lớn thế kia mà còn sợ một con muỗi mắt bé tí thì mình cũng chẳng than van nữa làm gì mà cũng chẳng cần phải chết nữa. Mình thấy đấy, cứ như mình đây thì cũng còn giỏi hơn cái con voi kia nhiều”.
Không ai có thể là kẻ mạnh nhất
28-Kiến và sâu bướm
Một con kiến lanh lợi chạy tới chạy lui dưới ánh nắng để kiếm ăn đi ngang qua chỗ một con sâu đang sắp đến thời kỳ lột xác. Sâu ngoe nguẩy đuôi làm con kiến chú ý, đây cũng là lần đầu tiên kiến thấy một con sâu sống động như vậy. “ôi thật tội nghiệp. con vật đáng thương!” kiến la lên với cái giọng của kẻ bề trên. “thật đáng buồn cho thân phận của ngươi!. Trong khi ta có thể chạy tới chạy lui tùy thích, và nếu ta muốn, ta có thể leo lên một cái cây cao nhất. còn ngươi thì cứ nằm chết gí ở đây trong cái vỏ của mình, chỉ đủ sức để cựa quậy được một vài đốt của cái đuôi toàn là vảy của ngươi”. Sâu nghe thấy hết, nhưng chẳng muốn trả lời gì cả. Một vài ngày sau, khi con kiến đi ngang qua đó lần nữa, nó chẳng trông thấy gì ngoại trừ một cái vỏ rỗng không. Kiến đang thắc mắc tự hỏi không biết cái phần trong của con sâu đã biến thành gì rồi thì bỗng nhiên, kiến thấy một đôi cánh rực rỡ tuyệt đẹp của một con bướm bay ngang, che tối cả một vùng và quạt vù vù trên đầu mình. “nhìn ta này !” bướm kêu lên :” ngườibạn đáng thương của ngươi đây ! Nào, bây giờ hãy khoe khoang về sức mạnh của ngươi giúp ngươi có thể chạy và leo trèo miễn là ngươi có thể bắt được ta phải nghe”. Nói vậy, bướm bay vọt lên không, lượn ngang lượn dọc trong cơn gió nhẹ nhàng của mùa hạ, rồi sau đó mất hút trong tầm mắt của chàng kiến.
Hình thức bên ngoài chỉ là giả tạo
29-Kiến và chim bồ câu
Một con kiến đi đến bờ sông để thoả mãn cơn khát của mình bị trượt chân xuống dòng nước xiết và bị cuốn trôi, đang lúc sắp bị chết đuối thì một con chim bồ câu đang đậu trên một cành cây vươn ra trên mặt nước nhìn thấy bèn mổ lấy một chiếc lá và thả xuống dưới dòng nước cho trôi theo. Con kiến bèn leo lên chiếc lá và trôi dạt an toàn vào bờ. Ít lâu sau, một kẻ săn chim đứng dưới gốc cây, đặt một cái bẫy lên cành để bắt chim, kiến nhìn thấy và bỗng nhận ra ý đồ của hắn ta, liền cắn vào chân hắn. Kẻ săn chim đau quá đánh rõi chiếc bẫy gây ra tiếng động làm chim biết và bay đi mất.
Ở hiền gặp lành, làm ơn lại được trả ơn
30-Kiến và châu chấu
Trên cánh đồng nọ vào một ngày mùa hạ, có một con châu chấu đang nhảy nhót, chíp miệng và ca hát cho thoả thích trong lòng. Một con kiến đi ngang qua, mệt nhọc kéo lê một mẩu bắp về tổ của mình.
“lại đây nói chuyện với tớ cho vui “ Châu chấu nói với kiến : “sao mà lại cứ phải lao động cật lực vất vả như vậy?”
“tôi đang cố gắng tìm và tích trữ lương thực cho mùa đông sắp đến” Kiến nói:” tôi nghĩ anh cũng nên làm như vậy”
“sao lại phải bận tâm đến mùa đông làm gì?” châu chấu bảo kiến: “ bây giờ chúng ta đang có thừa mứa thức ăn”. Nhưng con kiến vẫn đi và tiếp tục công việc vất vả của mình. Mùa đông đến, châu chấu chẳng còn gì để ăn và cảm thấy sắp chết vì đói. Nó nhìn thấy kiến đang đứng bán bắp và ngũ cốc mà kiến vẫn thu nhặt được hàng ngày khi còn mùa hạ. bấy giờ châu chấu mới biết :
Phải chuẩn bị sẵn sàng những gì cho những ngày mà chúng ta sẽ cần đến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét