Chú bé Giọt Nước
Chú bé Giọt Nước được bà mẹ Biển Cả sinh ra, ngày nào cũng dạo chơi khắp vương quốc Đại Dương.
Một buổi, chú ước được như Mây đi khắp đó đây. Ông Mặt Trời liền cho Tia Nắng xuống rủ Giọt Nước lên chơi. Thoắt một cái, chú đã ở trên Mây Trắng. Chú thích quá, quên cả lối về nhà. Mây Trắng vốn ham chơi, tới đâu cũng kéo Giọt Nước đi theo.
Một hôm, trời oi bức, có gã Mây Đen hùng hổ chặn Mây Trắng lại và thét lên ầm ầm. Mây Trắng chưa kịp nói gì thì thấy một tia chớp sáng lóang. Sấm vang ùng ục. Cả bầu trời tối sầm lại. Chú Bé Giọt nước sợ quá, ngã vật ra.
Khi tỉnh dậy, chú ngơ ngác thấy mình đang treo lơ lửng trên một ngọn cỏ, bên cạnh có một tảng đá. Đó là Đá Thần. Bầy ong mang hũ mật thơm ngọt đến thăm. Bác Cây thả xuống những quả ngọt đầu mùa. Đàn chim từ đâu bay tới ca hát. Nhưng Giọt Nước vẫn buồn rầu. Đá Thần liền bảo:
- Này chú bé, ta sẽ cho chú ba điều ước, nhưng chỉ có ba điều ước thôi đấy!
- Ước gì ta có đường về nhà! – Giọt nước vừa dứt lời, đã thấy mình ở trong một dòng suối nhỏ.
- Ước gì ta lại được bay lên trời! – Vừa nói xong, chú lại thấy mình ở trên ngọn cỏ như trước. Chú sợ quá, vẻ mặt buồn hẳn. Bầy ong đã đi kiếm mật từ bao giờ. Bác cây đang xòe lá thở. Đàn chim cũng vội bay đâu mất. Chỉ còn Đá Thần bên cạnh nhắc khẽ:
- Này chú chỉ còn một điều ước nữa thôi đấy!
Giọt Nước suy nghĩ mãi, rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Trong giấc ngủ say nồng, chú mơ được gặp mẹ.
Thật bất ngờ, vừa ngủ dậy, chú thấy mình đang ở một cửa sông lớn, trước mặt là vương quốc Đại Dương lóng lánh bạc. Bà mẹ Biển Cả đang đứng đợi ở đó. Chú bé Giọt Nước chạy lao tới như muốn được ôm chầm lấy mẹ. Chú gọi to:
- Mẹ, mẹ ơi!...
bé Thiên Lương
Các bạn cùng lớp đã được bố mẹ đón về hết, chỉ còn lại bé Thiên Lương. Bé ra hành lang ỉu xìu nhìn cánh cổng trường đã khép. Đôi má bé xị xuống, nước mắt ầng ậc khiến bé phải lấy tay áo quyệt ngang. Trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét nổ ùng oàng. Bé sợ và phải nuốt từng cái nấc mỗi lần sắp bật khóc. Bé mong bố, mong mẹ.
Ngoài đường đông nghịt người và xe với tiếng ồn ào bụi khói ...
Bé đã nhận ra mẹ đang đạp xe vội vàng, mồ hôi mẹ thấm ướt chiếc áo màu nâu.
Tủi thân bé bật khóc rất to, không kịp nghĩ đến các cô giáo chê bé khóc nhè. Bé nhớ mẹ, thương mẹ, muốn sà vào lòng mẹ ngay.
- Thiên Lương,mẹ xin lỗi, mẹ thương con trai của mẹ nhiều!
Thiên Lương nức nở trong lòng mẹ khiến mẹ cũng suýt bật khóc. Hậm hực mãi bé mới nói được:
- Sao mẹ đón con muộn thế? Mẹ quên con à?
- Quên thế nào được, con trai của mẹ. Mẹ bị tắc đường.
- Ứ ừ, con bắt đền mẹ!
Mẹ dúi mũi vào cái bụng lép kẹp của Thiên Lương, mùi thơm hạnh phúc làm mẹ ngất ngây. Thiên Lương bị cù nhột quá cười sằng sặc quên cả chuyện bắt đền và nhõng nhẽo.
Mẹ nhắc Thiên Lương:
- Nào con chào cô và các bạn đi!
Thiên Lương vội giơ cánh tay để lộ những ngón bụ sữa như sợ bạn nào chào trước:
- Con chào cô, con về ạ!
Cô giáo sung sướng tặng bé nụ cười thân thương, trìu mến. Trước khi mẹ bế bé lên ghế đèo, bé hỏi mẹ:
- Sao mẹ không chen đám đông mà đi?
- Đông quá không chen được con ạ!
- Mẹ quay lại đi đường khác được không?
- Đường một chiều mà con quay lại là vi phạm luật giao thông
- Luật giao thông là gì hả mẹ?
- Là giữ cho mọi người đi lại trật tự, không đâm vào nhau, tránh gây tai nạn.
Bé im lặng, Bé nhớ ra có lần xe cộ đâm vào nhau, có người chảy máu, bé sợ và thương người ta. Bé nghĩ phải nói ngay với mẹ, sợ quên.
- Lần sau nếu tắc đường, mẹ không được vội vàng, con đợi, con không hờn dỗi với mẹ nữa.
Mẹ xúc động, thơm mãi lên đôi má phinh phính của bé. Mẹ không ngờ thằng cu bé bỏng đã biết lo cho mẹ. Ôi, con trai của mẹ, con còn quý hơn cả một khối vàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét